Mùa đông 4

- Em nghĩ là chúng ta nên ăn sandwich hay hamburger?

Tôi quay sang hỏi em về bữa sáng khi cả hai đã rời nhà khoảng vài chục bước chân. Một buổi sớm mùa đông luôn mang lại cảm giác thật tuyệt vời. Tôi yêu những ngày mùa đông, tôi yêu giáng sinh bằng một thứ tình yêu thuần phát, như cách tôi đã từng yêu cô ấy vậy.

Đầu em đội nón len, cổ được choàng thêm chiếc khăn, tất cả đều là màu đỏ. Em cũng đan cho tôi một cặp y hệt. Em đi bên cạnh tôi, khoảng cách rất gần. Nếu nhìn từ xa thì chúng tôi rất giống một cặp tình nhân hạnh phúc, và cả hai đang cùng rời khỏi tổ ấm vào sớm đông lạnh. Dù em có một chiều cao trội hơn so với mức phổ thông của nữ giới, thì tôi vẫn cao hơn em một cái đầu.

Nhớ lại những tháng năm tuổi trẻ thì tôi cũng như bao thằng con trai khác. Tôi đã ao ước được đi cạnh một người bạn gái xinh đẹp như Ngọc. Mãi về sau này, tôi mới nhận ra con trai chúng tôi khi ấy thật vô cùng ngốc nghếch. Tuổi trẻ nhận được nhiều, nhưng cũng cho đi quá nhiều. Nhưng cái sự mất mát ở tuổi trẻ thì đau thương hơn tất cả, vì đó đều là những cảm xúc đầu đời.

Một đi không trở lại...
Em lấy từ trong túi ra một cái danh thiếp màu trắng, trên đó có ghi dòng chữ “Happy Family”. Một cái tên đơn giản, không có gì đặc sắc, đi kèm ở dưới là địa chỉ quán ăn và vài món Tây phổ thông. Tôi sực nhớ ra rằng đây chính là danh thiếp của một cậu khách hàng chiều qua. Cậu đến hiệu sách không vì những cuốn sách, mà để mua những bức tranh của em. Cậu ấy rất hào hứng với chúng và mua đến ba cái. Cậu nói rằng những bức tranh này rất hợp để trang trí quán ăn. Khi biết Ngọc là tác giả thì cậu nhiệt tình mời chúng tôi hãy đến quán ăn của cậu vào tối mai. Cậu sẽ đãi chúng tôi một bữa ăn do chính tay cậu làm. Dù không thể phủ nhận việc nội trợ thường là của phụ nữ, nhưng nếu đàn ông vào bếp thì nấu ăn tốt hơn rất nhiều. Tôi thấy hầu hết những đầu bếp nổi tiếng thế giới đều là đàn ông, và tôi cũng hy vọng rằng cậu ấy sẽ làm một bữa ăn ra trò.

- Anh quyết định rồi bữa tối chúng ta sẽ cùng nhau đến quán ăn này!

Tôi đung đưa tấm danh thiếp trên tay ngay khi Thiên mới dừng chiếc xe đạp trước hiệu sách. Thiên cũng vận một vest chỉnh tề giống tôi, nhưng là màu xanh đen đậm. Nhưng nói thật là nhìn Thiên khiến tôi cảm giác rằng bộ vest của mình chỉ là phế phẩm. Mọi thứ Thiên mặc lên người đều toát ra một vẽ đẹp chuẩn mực khó cưỡng.

Thiên là một nhân viên đồng cấp giống như Ngọc. Nhưng Thiên phụ trách chủ yếu ở mảng công nghệ. Tôi đã từng rất mệt mỏi khi phải vật lộn với việc cài đặt phần mềm máy tính, diệt virus, quản lý trang web bán hàng. Tôi đã rất cố gắng nhưng dường như cái máy tính luôn chống lại tôi. Và Thiên là cứu cánh duy nhất bởi khả năng tuyệt vời của cậu ta. Thật sự, tôi không hề biết rằng tại sao trong hiệu sách “Giấc Mơ” lại tồn tại hai con người siêu việt như Thiên và Ngọc như vậy. Ngọc là một họa sĩ tài năng mang dáng dấp của một siêu mẫu tương lai. Thiên có gương mặt và dáng vẻ gợi nhớ đến một nam diễn viên thần tượng của phim truyền hình Hàn Quốc, và trí tuệ không thua kém gì những vị giáo sư. Thiên tốt nghiệp chuyên ngành máy tính ở một trường đại học danh giá nào đó tận trời Âu. Nhưng vào một ngày đẹp trời, Thiên đã gõ liên hồi vào cái bàn tính tiền khi tôi vã mồ hôi để xử lí sự cố phần mềm tính tiền. Thiên bước đến, vỗ vào vai tôi với ám hiệu rằng “Để em thử xem sao”. Chỉ cần vài thao tác đơn giản, Thiên đã khiến cho cỗ máy tính mà tôi xem như là con quái vật nhỏ bé, nó bỗng chốc trở thành một con cún ngoan ngoãn, hiền lành. Và ngay sau khi nghe tôi giải thích về nguyên cớ thì ngày hôm sau tấm đơn xin việc của Thiên đặt ngay ngắn trên bàn. Dù tôi đã cố gắng giải thích đến rã rời (thiếu điều là dùng tay xua đi) thì Thiên vẫn một mực chấp nhận cái công việc phụ tá máy tính tẻ nhạt với vài đồng lương ít ỏi. Tôi nghĩ rằng công việc ở hiệu sách so với những gì Thiên từng học như “người khổng lồ và gã tí hon”.

- Em biết quán ăn này, hồi sáng em mới đạp xe ngang qua. Nhìn bên ngoài có vẻ rất được!

“Rất được” của Thiên có nghĩa là “quán đó tuyệt đấy”. Xét về gu thẩm mỹ của Thiên thì tôi không chút mảy may. Thiên sắp chiếc xe đạp ngay ngắn, bóp ổ khóa, và phụ tôi kéo cánh cửa sắt lên. Bây giờ là tám giờ sáng, và chúng tôi tự giác ai vào việc đó để chuẩn bị mở cửa hàng vào lúc tám giờ ba mươi. Kiểm tra hàng hóa, quét bụi các giá sách, lên lịch giao nhận nếu có, sắp xếp lại mọi thứ, lau sàn nhà. Thật sự, chúng tôi vốn cũng không có quá nhiều việc phải làm vì mọi thứ rất đơn giản. Mọi chuyện xong xuôi, gọn gàng trong vòng mười lăm phút, và thời gian còn lại chúng tôi ngồi ăn sáng cùng nhau.

- Em thấy chỗ sandwich này ngon hơn hôm qua. Anh và Ngọc có thấy vậy không?

- Anh không rõ lắm. Em biết là về khoản ăn uống thì anh không rành lắm đâu!

Và y như rằng ngay sau khi tôi kết thúc câu, Ngọc đã ôm bụng cười lộ rõ vẻ thích thú. Ngọc luôn cười hả hê như vậy mỗi khi tôi thừa nhận một yếu điểm gì đó về bản thân. Chẳng hạn, tôi là một người sợ gián, sợ nhện hoặc bất kì con côn trùng, bò sát nào cùng loại. Ngọc đã cười như lăn ra sàn khi thấy tôi nhảy cẫng lên vì một con gián chui ra từ mấy cuốn sách cũ ở nhà. Ngọc đã nói rằng tôi có một vũ điệu thật tuyệt vời, và bảo rằng tôi nên đi thi cuộc thi nhảy nào đó. Em sẽ cầm cái bảng to thật to có hình con gián, hay bất kì con vật đáng ghê tởm nào khác, và tôi sẽ nhanh chóng giành giải nhất bằng một thứ cảm xúc mãnh liệt không tưởng như vậy.

- Chúng ta có tiết mục gì thú vị vào đêm giáng sinh không anh?

Câu hỏi của Thiên khiến tôi và Ngọc sững lại. Đây là giáng sinh đầu tiên mà tôi và Ngọc ở gần nhau, và điều này khiến tôi vô cùng trăn trở, bối rối. Miếng bánh sandwich như ngẹn cứng cổ họng.

- Chúng ta còn hai tuần để suy nghĩ mà! Anh và Ngọc cứ từ từ mà tính.

Thiên đứng dậy, thu gọn chỗ ăn của mình và bước đến máy pha cà phê ở quầy tính tiền. Tôi và Ngọc nửa muốn lảng tránh đôi mắt của nhau, nửa thì muốn biết đối phương đang nghĩ gì.

- Anh ăn xong rồi, anh đi xem lại hàng hóa hôm nay. Ngọc, em cứ từ từ ăn đi nhé!

Tôi quay đi nhưng đầu thì rối tung bởi những suy nghĩ liên miên. Kể từ sau cô ấy, giáng sinh của tôi đơn điệu như bao ngày bình thường khác. Tôi sẽ đến cửa hiệu, mở cửa, bán sách, thu dọn sạch sẽ, chơi những bản nhạc giáng sinh ở quán pub của người bạn thân, và đi bộ về nhà. Nếu có thêm một chút đặc sắc thì tôi sẽ dừng lại ở cái nhà thờ gần nhà, đứng ở phía ngoài nhìn cảnh mọi người đang vui vẻ cùng nhau. Nhưng lần này thì khác, sự xuất hiện của Ngọc sẽ khiến cho ngày giáng sinh của tôi không còn bình thường nữa. Tôi biết chắc như vậy vì với cái tính cách của em thì tôi sẽ không thể nào mà yên ổn được.

Tôi trộm liếc mắt về phía Ngọc, em vẫn đang cầm miếng bánh và đưa mắt dõi ra phía ngoài đường. Em lại ngẩn người vì điều gì đó, và tôi thực sự chẳng tài nào hiểu được. Có thật chăng từng dòng người xuôi ngược kia, một ai đó đang chờ đợi em nhận ra?

- Giáng sinh nào có ấn tượng sâu đậm nhất với anh vậy?

Thiên cầm cốc cà phê trên tay và quay sang phía tôi. Tôi nhìn ánh mắt tò mò của cậu ta, thì tôi biết chắc rằng mình phải có câu trả lời hợp lý.

- À đó là khi anh còn nhỏ, gia đình của anh đông đủ cùng nhau đi nhà thờ. Đó là một kỉ niệm đẹp.

Tôi thở hắt hơi, dù đó có thể không phải là một đêm giáng sinh khiến tôi nhớ nhất. Nhưng đó cũng là đêm giáng sinh mà tôi không thể nào quên. Tôi không nhớ rõ lắm đó là vào khoảng thời gian nào, nhưng khi ấy gia đình của chúng tôi rất vui vẻ. Tôi còn nhớ rằng mẹ đã mua cho tôi một bộ đồ noel màu đỏ và hàm râu giả. Nhìn từng tấm hình trong album cũ, mẹ nói rằng tôi thật đáng yêu trong hình dạng ông già noel nhí.

Tôi nghĩ rằng phát minh ra chiếc máy ảnh là một trong những điều tuyệt vời nhất trên thế gian. Và cá nhân tôi nghĩ rằng cái máy tính, hay mạng internet là một trong những tối kiến tệ hại của nhân loại. Tôi nghĩ rằng “thế giới phẳng” khiến chúng ta có thể dễ dàng kết nối với nhau bất chấp địa lý. Nhưng tôi nghĩ cái gì quá dễ dàng thì không hề mang lại nhiều giá trị tích cực. Tôi nghĩ rằng những cảm xúc trong các cuộc trò chuyện trên mạng đều thật giả tạo, nhàm chán, và vô vị. Nhưng khi bạn nhìn vào những bức hình thì khác, chúng sẽ làm sống lại trong bạn từng kỉ niệm ngỡ đã lãng quên. Mỗi tấm hình như một cây chổi thần, nó quét từng mảng bụi kí ức dày đặc, và làm hiện rõ dần những điều tuyệt vời đã ngủ sâu.
Đó là điều tại sao trong máy tính của tôi có rất nhiều thư mục hình ảnh với các tiêu đề khác nhau. Cô ấy nghiễm nhiên chiếm một thư mục lớn với dung lượng khủng trong máy tính của tôi, nhưng quan trọng nhất là một góc to trong tâm hồn của tôi đã thuộc về cô ấy.

Thơ tình tổng hợp

- Anh nghĩ là lễ cưới của chúng ta có thể tổ chức ở một nhà thờ nào đó không? - cô ấy siết khẽ cánh tay tôi.

Tôi lúc đó là một chàng trai trẻ đôi mươi thơ mộng, vô tư lự. Tôi nắm chặt tay cô ấy để hồi đáp, và một tay còn lại hướng về phía giáo đường.

- Chỉ cần em thích thì chúng ta sẽ đến bất kì nơi nào để tổ chức lễ cưới, không chỉ là giáo đường. Chúng ta sẽ tổ chức ở rừng, ở biển, ở sa mạc, hay thậm chí là... cả trên sao hỏa.

- Anh chỉ cần tổ chức lễ cưới một lần thôi mà. Hay là anh muốn chia tay em, rồi cưới cô nào khác? - Cô ấy bĩu môi tỏ vẻ hờn giận.

- Đúng! Vì có thể em sẽ chia tay anh vì một lý do nào đó. Nhưng anh sẽ vẫn chờ đợi em và cưới em thêm một lần nữa khi em quay về. Anh sẽ cưới em thật, thật nhiều lần!

- Anh nhất quyết không chịu buông tha cho em à?

- Không, cả đời này anh cũng sẽ không bao giờ buông tha em. 
Anh sẽ đi cùng em đến tận chân trời góc biển! - tôi kết lời cùng một cái nhìn da diết vào chỗ tượng chúa, và cầu mong điều an lành nhất sẽ đến với chúng tôi.

Cô ấy ôm tôi vào lòng, và môi chúng tôi chìm vào nhau trong đêm giáng sinh năm đó. Thực tình, tôi không nhớ rằng đó chính xác là đêm giáng sinh nào. Nhưng tôi biết rằng, chúng tôi đã từng đón những đêm giáng sinh hạnh phúc như vậy. Không chỉ là một, là hai, là ba,...